Thơ Văn

Mẹ trong dáng Nội





Bà và Ánh - 1959




















Bà nội Ánh - 1986









Hồi ký của Nguyễn Ngọc Ánh

Vâng! Mẹ trong dáng Nội.Tôi phải nói như thế bởi vì Nội là mẹ của tôi, người mẹ thứ hai không sinh tôi nhưng đã dưỡng nuôi tôi khôn lớn, cho tôi trọn vẹn tình thương thiêng liêng mà chỉ có ở những Bà Mẹ thật sự.
Tôi mất mẹ từ thuở chào đời được ba tháng. Nội đem tôi về nuôi dưỡng. Ba tôi còn trẻ người không chăn sóc tôi được cà cũng không muốn tục huyền bởI còn quá yêu thương mẹ tôi. Mẹ tôi bỏ đi vĩnh viễn khi tôi còn quá bé bỏng. Tôi không một chút kỷ niệm, hình ảnh thân ái nào vớI mẹ trong trí nhớ. Nên NộI là hình ảnh gần gủI với tôi nhất. Nội cho tôi tình thương tôi cảm nhận dược qua những câu nói thương yêu vỗ về, những cử chỉ săn sóc. Ðau yếu cũng chỉ có mình Nội bên giường, bị bắt nạt khóc cũng chỉ có một mình Nội dổ dành….nên ”Nội là Mẹ” tôi muốn viết trăm ngàn lần câu đó, tô đậm viết để nói lên rằng tôi mất mẹ nhưng cũng còn mẹ để yêu, yêu chân thành mãnh liệt, yêu nhất trên đời Nội tôi đó “ kỳ quan tuyệt diệu nhất là trái tim người mẹ” Trái tim đó ở trong lồng ngực Nội tôi..….Tôi quên mất rằng mình mồ côi mẹ, xuốt chuổi ngày ấu thơ bên Nội, tôi dững dưng không một mảy may xúc động nào trong ngày giổ Mẹ, nhìn Nội buồn rầu đốt nhan trên bàn thờ Mẹ. Sau này nghĩ lại tôi thoáng chút hối hận sao tôi lại có thể vô tình dửng dưng với người đã nhọc nhằn chín tháng cứu mang mình như thế! Nhưng đó là lúc tôi đã lớn biết suy nghĩ chút ít. Và chỉ hốI hận chút rồi thôi. Bởi mẹ có cho tôi biết tình thương của mẹ là gì đâu. Chỉ có Nội, mãi mãi người cho tôi biết mình có tình thương là Nội. Mất mẹ là mất cả bầu trờI, nhưng tôi còn trời thương yêu dịu ngọt đó nằm trong tay, trong mắt miệng cười của Nội. Nụ cười của Nội trông chất phát , dịu hiền như tấm lòng của Nội . Nội đã bảy mươi rồI mà nụ cười trông thật dễ yêu, Tôi vẫn nghĩ rằng trên đời này nụ cười của một bà già đẹp nhất là Nội tôi, đôi môi vẫn son đỏ mặc dầu Nội không ăn trầu……Nội cưng tôi lắm mà, một lần tôi tẳn mẳn lén lấy dao chơi, lở làm đứt tay..Vết thương thật sâu và máu chảy ròng ròng. Suốt đời tôi vẫn không quên khuôn mặt lo âu cuống cuồng của Nội hôm đó. Nội xé vải băng tay cho tôi mà đôi mắt rơm rớm vì thương tôi. Tôi sợ hãi vì đã cãi lời Nội. Nhưng Nội tôi không mắng, không phạt tôi gì cả . Nội chỉ luôn miệng hỏi tôi có đau lắm không và bắt tôi nghỉ học suốt một tuần lễ cho ngón tay mau lành.” Con có đau lắm không?” Hoài hoài tôi vẫn còn nghe dư âm câu nói đó đang hòa lẫn phản phất trong mùi dầu gió cay nồng khi tôi thoa lên trán, cảm thấy nhứt đầu. Bây giờ những khi buồn tủi khóc một mình tôi vẫn hay nắm chặt ngón tay có vết sẹo ngày xưa vào lòng bàn tay trái. Như nắm giữ thương yêu của những ngày xa xưa còn sống bên Nội…..
Nhớ từng ánh mắt diệu hiền ân ái. Nhớ từng ngón tay chai cứng vì làm lụng suốt tháng năm. Nhớ . . .và nhớ thật nhiều trăm ngàn thương yêu của Nội cho tôi. Tôi đã khóc thật nhiều và Nội cũng rưng rưng khi đưa tôi đi du học. Về bên đây tôi vẫn khóc hoài vì nhớ Nội, và ở quê nhà Nội cũng héo hon vì thương nhớ tôi.
Ở đây có nhiều món ngon vật lạ, nhưng tôi vẫn thèm món “mắm thái” mà khi xưa Nội thường làm cho tôi ăn. Món ăn quê mùa mà đông đầy tình thương mến.
…Sau mười mấy năm trời xa cách ngày tôi trở về thăm Nội. Tôi bỏ đồ đạc chạy đến ôm chằn lấy Nội .Tôi lặng thinh trong vòng tay Nội lắng nghe tim Nội với tim mình. Tôi nghĩ Mẹ với con gặp nhau cũng cảm động đến thế là cùng.Tôi mồ côi mẹ nay đã 26 năm như tuổi đời của tôi, nhưng tôi chưa biết thế nào là nỗi bất hạnh của một người mất mẹ. Bởi vì, tôi nhắc lại thêm 1 lần nữa, Nội là Mẹ tôi ……
Viết vào năm 1984

THE END

59 comments:

Anonymous said...

Theo loi yeu cau said...

MẾN TẶNG TB

Hôm nay xin kể chuyện nầy
Gửi cho các bạn nụ cười vui tươi
Xin ai chớ có trách lời
Vần thơ được viết theo lời chọn qua
Viết theo thể luật đăt ra
Đoc cho thích hợp lại vần tai ta

Số là buổi trại hè qua
Mọi người vui vẻ dựng lều hụt hơi
Chỉ duy có mỗi hai người
B, T ra vẻ đắt lòng tự kiêu
Hai ta chấp hết lũ mầy
Lều ta chỉ dựng trong vài phút giây
Ha ha hãy đợi xem nầy
Bao giờ xong đã hẵn tài mới hay
Thế là chàng B phây phây
Vố mồi, sơi nước phì phào thảnh thơi
Đến khi cảm thấy hả hơi
B ta mang lấy lều tung ra liền
Chui vào chống chọi liên miên
Chân cao, chân thấp, kéo ra, kéo vào
Bên trong rồi lại bên ngoài
Dựng đây sụp đấy nhể nhoài mồ hôi
Từng giờ từng phút đổi trôi
Một giờ rồi lại hai giờ trôi qua
Lều đâu chẳng thấy vươn ra
Thì thầm chửi bới bực mình muốn gây
Chàng đang bực tức khốn thay
Lời ta đã nói bây giờ muốn oa
Chàng ta nóng giận lộ ra
Có người hỏi giúp khước từ cho qua
Chui vào rồi lại chui ra
Nhìn quanh tứ phía mặt mày đỏ gây
Ôi thôi nghĩ thật là hay
Ai nhìn cũng thấy chàng ta quá lời
Bây giờ mới thấy tơi bời
Làm sao để tránh tiếng cười ngạo đây
T ngồi đang nghĩ cách hay
Cứu vãn tình thế nguy nan lúc nầy
Lỡ lời tuyên bố thẹn thay
Làm sao để dựng trong 5 phút nầy
Chẳng ai thắc mắc mới hay
Cấm đầu hì hụt giúp anh bạn nầy
Láng giềng hàng xóm thấy gai
Trợ tay phụ giúp làm hoài chẳng xong
Bỗng dưng nẩy ý nóng lòng
Anh chàng hàng xóm hỏi ngay chủ nhà
Lẽ nào lều đã dựng ra
Ngược đầu mặt trái nên mò không ra
Hay là ta hãy thử qua
Mang ra dựng ngược thử xem thế nào
Búng tay thở nhẹ phì phào
Thì ra là thế ý hay dường nào
Cả đàn vội vả kéo mau
Tung lều chổng ngược dựng ngay tức thì
Chỉ trong đôi phút cười hì
Lều đà thấy dáng, vợ chồng hi hi
Tỏ ra hớn hở cười khì
Vì không sẽ ngủ đêm nay giữa trời
“Ai ơi xin chớ nói lời
Việc chi chưa chắc thì đừng kêu ca”
Nhưng mà cả bọn chúng ta
“Cảm thông cho cái tuổi già hay quên”
Lỗi lầm để chuộc cho nên
Mua chai rượu chát tặng ngay láng giềng
Từ nay bỏ thói vênh vênh
Bao giờ chắc hẳn thì lời tuyên ra

Thế là cả buổi bọn ta
Dịp cười hiếm có chẳng quên nhớ hoài

Hôm nay ta vẫn tức cười
Vợ chồng T, B nhớ đời phải chăng???

Ha Ha Ha !!!

Anonymous said...

THƠ DZUI CUỐI TUẦN

Hôm nay khí tốt đẹp trời
Làm thơ con cóc tặng người em yêu.
Thơ anh em đọc đã lâu
Giờ xin đáp lại vài câu cho chàng

Ngày xưa canh cánh lo rằng
Đường tình hai nẽo, mỗi người một nơi.
Bây giờ ta đã có đôi,
Nhìn con thơ lớn vui mừng biết bao.

Dù đời bao đổi xốn xao
yêu anh như thuở ngày nào biết yêu.
Tuổi xuân đáng giá nghìn vàng
Phí chi giây phút bên nàng hén anh..

hihihi

Cóc ơi cóc hãy nhảy cao,
Dưa thơ này đến tay chàng cho tao

hahaha

Anonymous said...

MẾN TẶNG KM

Hôm nay gặp bạn hiền
Được dịp ta hàn huyên
Miệng cười nói huyên thuyên
Thao thao như bất tuyệt
Quên đi ngày tháng ấy
Mấy lần phải cách nhau
Có lẽ chuyện qua mau
Cho nên chẳng nhắc vào
Mong sao qua tháng ngày
Giúp nhau sẽ gần lại
Lãng quên chuyện đã qua
Từ nay hứa thật thà
Trong tuổi già bóng xế (he, he, he)
Chân tay run lẩy bẩy
Thành tâm bạn tỏ bày
Cảm động biết là bao
Mọi người vẫn ước ao
Thật vui biết dường nào
Cháu Lạc Hồng lạc giống
Hôm nay cũng ngóng trông
Tìm đường về thăm Me
Trước ngưỡng cửa đón chào
Bàn tay Me rộng mở
Con hãy vào cho mau
Anh chị em huyên náo
Tạo dịp kia mai sau
Còn gặp gở đón chào
Cùng nhau hãy thiết tha
Thương yêu như một nhà
Nhắc lại chuyện vui qua
Cùng nhau mà vui thỏa
Của một thời đã qua
Biết bao chuyện chúng ta
Mến bạn hiểu ý ta
Xin ban hãy thiết tha
Chúng ta có tháng ngày
Từ khi còn tuổi trẻ
Đã cùng nhau vui vẻ
Không biết là bao nhiêu
Ôi thôi đủ mọi điều
Đi hè chung bao lần
Hồi còn trẻ chưa con
Giờ đây ta đùm đề (hi, hi, hi)
Con cái lớn đều chê
Cha mẹ già thây kệ
Chúng nó có đường riêng
Chẳng còn chi quyến luyến
Ta tự tìm đường về
Khi tuổi sắp cao niên (hi, hi, hi)
Hãy tìm đi lẽ sống
Thế nào rồi cũng xong
Sống sao cho dung hòa
Nghĩ thấy lệ muốn nhòa
Cho lứa tuổi chúng ta

Ha, Ha, Ha!!!

Đã lâu không gặp bạn hiền
Bây giờ gặp lại hàn huyên mọi điều
Ngày xưa mình hiểu bao nhiêu
Cũng vì lủng củng cho nên bất hòa
Thế rồi cũng đã cách xa
Bao năm vắng bặt, bây giờ lộ ra
Mong rằng ta sẽ giảng hòa
Những điều ấm ức trong lòng xưa qua

“Ai ơi xin chớ để lòng
Những gì cũ rít, nên cầm lòng quên”

Anonymous said...

THỎ DZUI DZẺ
Sáng Chủ Nhật lòng xôn xao lạ
Suốt tuần qua trông đợi ngày này
Vui tươi trong bộ đồ xinh xắn
Soi gương chải lại mái tóc huyền.

Đợi người, thong thả ta khẻ bước.
Kẻ trước người sau đến thánh đường.
Trong giáo đường lòng ta bối rối.
Vì chúa đi lễ, không... vì người (hi.hi...)

Đường trở về ta đi rất chậm
Sợ giây phút êm đềm qua mau
Để ta không kịp lên tiếng nói
Tỏ nỗi lòng mong đợi bấy lâu

Ta mơ ước tung tăng như sáo
Hàn huyên nói chuỵên nắng với mưa
Này hỡi sao đường về quá ngắn!!!
Lòng buồn bã tự hẹn tuần sau

Trải qua bao nhiêu ngày Chủ Nhật
Lòng nhút nhát ta vẫn lặng thinh
Cho đến một hôm giông bão tới
Chia cách hai ngã thôi từ đây...

Qua bao năm tháng vẫn cách biệt
Nhớ lại chuyện xưa lòng bồi hồi
Tuổi thơ ngây trong trắng là thế
Yêu chưa nếm, mến người mà thôi.

hihihi

Cóc im cóc chạy nín cười
Mang thơ cóc nhỏ, trao người ngày xưa
Trao thơ rồi mới được cười
Cười to một tiếng, thành người trong THƠ

Khà.khà...

Anonymous said...

bài thơ tự do đọc cho khuân khỏa tâm hồn:

Đêm hôm qua không ngủ nằm chờ muỗi
í..é.. o..o.. trong tai làm phát bực,
tát một cái má phải, lẩy lửa tâm tinh..
lật thân mình nặng nề sang bên trái..
í..é.. o..o..mình điên tiết,
tát một cái má trái, làm xiểng niểng..
cả muỗi lẫn người tê tái luôn,
trằn trọc không ngủ thôi tha tội,
con muỗi phải sống uống máu nồng,
ta cũng xuống giường hớp rựơc say,
cho khuân khỏa tâm hồn ta một chút.
Đợi tới sáng, ta chia tay, muỗi về ổ,
ta về giường ôm cái gối lạnh tưng...
hẹn hôm sau con muỗi sẽ trở lại,
ta thì thầm mỉm cười vì dược yên trong mùng...ha...ha...ha...

Anonymous said...

họa thơ cô Tuyết

Đêm trằn trọc không yên giấc ngủ
Thao thức chờ mãi người em mong.
Lăn trở thân hình ôi béo mập,
Tội nghiệp chiếc giường quá mỏng manh.

Í…é…o… tiếng anh đang réo
Văng vẳng bên tai nghe đê mê.
Không nói năng chi anh tính kề
Môi hôn đặt nhẹ lên má phính.

Giơ tay lên cao, em khẻ nựng
Làm anh xiểng niểng muốn té nhào
Nũng nịu em trách rất nhẹ
Vì sao anh lại thích máu tanh???

Giận anh em nhỏm dậy khỏi giường
Đi tìm chút rượu để giải khuây
Thôi anh muỗi….. ta chia tay thôi
Để em gối chiếc…..trong cái mùng hihihi

Anonymous said...

MẾN TẶNG CÁC BẠN LH


Hỏi có bao lần mình gặp gỡ
Đủ đầy như cở, ngày hôm nay.
Loay hoay nhìn lại, ai cũng đã
Sắp sĩ tháng ngày, trên bốn lăm.

Nhìn đi nhìn lại, thấy cũng hay,
Sức lực hao gầy, da đã nhẽo.
Hỏi thử nào ai, dám tự hào,
Trẻ mãi không già, trong mai sau???

Có người lảo đảo, chân sắp ba
Trí tuệ thăng cao, kinh nghịệm giàu.
Cũng có người lặng tiếng im hơi
Suy nghĩ chuyện đời mong hàn gắn

Xích lại gần nhau trong mai sau
Như thuở ban đầu mới gặp gỡ
Xin viết lên đây gưỉ mấy lời (lời thơ nầy)
Xí xóa chuyện đời đến lại đây.

Tạo nhịp cầu cảm thông bất diệt
Anh em một nhà cùng nhau tỏ
Sống thể nào cho trọn ngày sau
Không hổ thẹn chi cháu Lạc-Hồng.

Bữa tiệc bắt đầu thật huyên náo
Bàn tán xôn xao chuyện hôm nào
Nhắc lại vui cười lòng thỏa mãn
Vui vẻ mọi đàng đẹp làm sao

Phát biểu đôi lời ai cũng đợi
Nói tốt cho người chẳng ra hơi
Có lẽ chén quá chẳng nên lời
Đại khái thế rồi, ai cũng hiểu.

Thay mặt mọi người lời ta có
Cảm ơn tất cả giờ bỏ ra
Không ngại đường xa cũng đã đến
Cảm ơn chủ nhà thật thiết tha!

Anonymous said...

Mấy hôm nao vắng bóng chủ nhà,
sao để nhà cửa lặng thinh thế này ?
mấy nàng nhí nhẳn của ta,
sao không nhúc nhíc, im lìm quá ta,
im hơi lặng tiếng, làm ta phát buồn...
chàng Long cũng chẳng ghé nhà,
làm tôi thất thủi dạo ra, dạo vào...
Bây giờ chủ đã về nhà,
nhà nên nhôn nhịp.
cho mình thêm vui...

Anonymous said...

NÂU ơi, Nâu hỡi, Nâu à
ngày ngày cắm cúi, tìm tiền nuôi con,
còn đâu chút ít thì giờ,
để nhà vắng lạnh, cho Nâu giữ mà,
làm dâu bổn phận cho tròn,(hi, hi, hi, giống bà cụ quá ha?)
canh nhà, canh cửa, giữ nhà cho yên.
Lâu lâu ghé tới tí thôi,
xem dâu LH canh chồng quá ta.
Để chàng LONG phải đầu hàng, cầm cờ chạy tuốt tìm đâu bây giờ? (hi hi hi)
Anh HÒA ôm gái mẫm mui,
còn giờ đâu nữa, mà thăm cửa nhà?...
Thôi Nâu hãy ráng ra công,
giữ nhà, giữ cửa, cho yên cả làng.
Nâu đây giỏi quá chừng chừng,
chủ nhà vừa ý là y lắm rồi...

Anonymous said...

Thơ GIANG hay quá chừng chừng,
làm tôi phải đọc qua năm, bảy lần,
thôi thì xin bạn viết thêm,
cho tôi thưởng thức, học nghề cái coi..
chứ tôi chữ nghĩa không rành,
viết lên chỉ để loài người cười chê,
thế thì xấu hổ mất tôi,
mua nón đội kín, che mặt mày luôn...ha ha ha..

Anonymous said...

NÂU ơi, tiếp tục, đang viết mà nhẩy lộn, xin đọc tiếp nhé...

Thôi thì để T. âm thầm,
học thêm tiếng Việt của người nghe Nâu,
để khi đối lại, còn lên hạng nhì,
bây giờ chữ nghĩa dở dăng,
làm tôi mắc cở, viết gì đây Nâu?
để cho thiên hạ chê cười,
rút vào mùng trốn, nằm nghe nhạc xầu...

Anonymous said...

Hôm nay có dịp nghe nhạc THANH mếm gởi,
Nhơ quê hương, nước mắt chảy ào ào,
tủi thân, tủi phận, thấy mình cô đơn.
Hai con nhỏ nay đã có mộng riêng,
chồng tôi cũng thế, ôm đời riêng tư.
Tôi đây thủ thỉ một mình,
không cha, không mẹ, đâu là quê hương?
Đất người lạnh lẽo, quê hương đâu rồi?
Quê hương (?) để lại vết thương,
không cha, không mẹ, về đâu bây giờ?
Ôm tim nước mắt chảy giòng,
chỉ còn cay đắng, nếm mùi nhạc hay,
nhưng thôi THANH nhé, xin tha lỗi,
tắt nhạc buồn, xin hứa lại kì sau,
sẽ can đảm, không nhỏ lệ đâu nữa,
để nghe nhạc lại cho (khuân khỏa) lòng tôi...
(lụt nhà rồi đó Thanh ơi!)

Anonymous said...

Hôm nay em học làm thơ,
để cho các chị, các anh hưởng mà.
Có gì xin dẫn chỉ cho,
để em học lại cho hay thành "thầy",
chứ đừng mai mỉa em nha,
không em rụng tóc, rụng răng, đời tàn.
Thế thì em hết làm thơ,
vậy thì anh chị hết trò để vui...

ha...ha..ha..ráng chụi nhe...

Anonymous said...

Mùa thu trời mau tối, ta thơ thẩn làm gì?...làm thơ cho vui nhe...

Mấy bữa tôi lăng lẽ học làm thơ,
lời vô, tiếng lại, lại ngặt bỏ.
Mình ngu quá, thiếu ngân ngữ,
đi qua, đi lại, chỉ mấy chữ.
Thơ làm gì, thôi vô bếp lục ăn,
cho chắc bụng, chắc thơ sẽ phái toát,
hay hớp rược, cho lời lẽ nhiễu ra.
Thôi đi, vứt bút đừng viết nữa,
để GIANG cười, tôi ôm bụng cười theo...hi..hi..hi..

Anonymous said...

Tối nay lủi thủi một mình,
lượn qua, lượn lại, qua sân trước nhà.
Lượm lên hòn đá thật to,
cầu xin có phép nhiệm cầu thật tinh.
Để cho hòn đá nở ra,
một màng vĩ đại, giấc mơ tuyệt vời...
Wow! người trong mộng đó đâu rồi?
Để tôi vỡ mộng, té ùm xuống sân.
Nặng nề tôi vác thân tôi,
Đi lên nhà lại, làm người trần gian...
Đi vào nhà bếp lục ăn,
ăn cho ứ bụng, rồi than cực lòng.
Ai ơi, sao khổ lỗi tôi?
Trần gian nặng quá, muốn thành con chim.
Bay bay, bay bổng trên trời,
rồi không để ý, để người bắn chim.
Vết thương nặng quá, ta ơi,
rớt bình một cái, làm chim giật mình.
Thế rồi lại xuống trần gian,
hết thành chim nữa, thành người trần gian...

Người ơi, cái gì cũng có cái khổ (số phận) của nó, phải không?

Anonymous said...

Thơ thẩn chiều nay trên sân nhỏ
Tuyết nhà ta trông phép nhiệm màu
Làm sao chấp cánh nhấc đưa thân
Nặng nề trăm kí lên cõi thiên
Giang đứng lặng thinh trộm nhìn Tuyết
Tay quơ nhịp điệu kiểu tăng-gô
Hai chân cào cào giống châu chấu
Sắp đạp đất trực chỉ không trung.

Tuyết ui, thơ chẳng ra thơ, nhạc chẳng ra nhạc. Cái này Giang gọi là cục thịt ba rọi mới kho với trứng gà của ông ba Muggli đó. Tuyết có nhớ hông?

Anonymous said...

Phi-Long nay đã tới tuổi rồi (già)...hi..hi..hi..(cười lén đó)
bộ râu "xốm" sao thấy thật oai.
Nữ sinh một ổ không xong,
còn thêm một ít bồ tèo, mới yên.
Một mình không chịu hưởng không!
còn đi dụ dẫm mấy người anh em,
Long ơi ăn vụng một mình,
để anh em sống cho tròn phận ông (chồng)...
Chứ Long dụ dẫm làm chi?!
Mất công bị đốt, cháy nhà thì sao???

Anonymous said...

Bài thơ tập tành
Lạc Hồng đã có phong trào
Các Cô các Bác đều vào làm thơ
Thơ tình,thơ tuổi học trò
Những đêm trăng sáng hẹn hò mộng mơ
Du thuyền Anh tặng bài thơ
Gia đình Ánh Nguyễn cảm ơn vô vàn
Riêng em lòng thấy rộn ràng
Các Cô các Bác ngập tràn bụng thơ
Bài nào cũng thật nên thơ
Ngậm ngùi em phải làm thơ tập tành
Nhưng sao cứ nghĩ miên man
Bâng khuâng thỏ thẻ tai chàng than van
Chàng ơi hãy chỉ cho nàng
Vài chiêu để viết cho tàn bài thơ
Chàng bảo:
" Làm thơ phải có hứng thường
Gần nàng ta mới có đường ra thơ"
Ôi thôi bị dụ vì khờ
Ðể nàng làm lấy bài thơ một mình
Tứ tuyệt lại khó vô cùng
Thất ngôn bát cú càng khùng ai ơi
Lục bát thì lại dở hơi
Thôi thì cũng ráng mấy lời cho xong...

Anonymous said...

Tôi thơì không biết luật thơ
Bằng bằng trắc trắc lại khờ thêm thôi
Luật chi cũng chỉ luật môi
Hát cho trôi chảy tôi thời ghi lên
Trong nhà tôi đã có tên
Ham đi nhanh chóng vấp lên đều đều
Nụ cười là thuốc thần tiên
Không mua không bán không phiền đến ai.
Đọc rồi thì lợi gấp hai
Răng ngà trắng bóc, nếp già good bye.

Anonymous said...

Thấy Tuyết viết vui quá, Giang xin góp vui gởi đến Long đọc thêm iêu đời hihihihi

Phi Long niên bách vai giai lão
Thọat thấy nữ nhi lòng phát thèm
Long tu rúng động theo hơi thở
Nhịp đập con tim lúng túng thay

Sợ bạn bè tranh mình hãy xuất
Đưa tay gặt hết nàng tiên thơ
Ôm chặc hoài tay mõi gối chồn
Phân chia… huynh đệ…. tình kia nối

Anonymous said...

Hôm nay lòng tôi sao rạo rực,
không biết vì sao tôi lại xầu.
Rầu rầu nước mắt tôi nhỏ xuống,
chiếc khăn hồng nay đã đổi phai mầu.
Nghĩ sao cuộc đời tôi cay đắng,
sống về đâu, thôi thử nằm trên đất lạnh.
Đất lạnh này, có thấm thiếc gì đâu?
Lấy lá vàng, lá đỏ, đắp mình ta...
Cho cảm giác, cảm giác gì đây chứ?
Thu đã tới, sao ta cứ vời vợt.
Như nuối tiếc.., hay mơ ước? gì tôi không biết,
Thấy chán chường, tôi lạnh bước lang thang,
Trong bóng tối, tôi thầm thì tự hỏi...
Đi về đâu, với cuộc sống bơ vơ này ?
Lá váng, lá đỏ, lá xanh xao,
Đi về đâu, rồi cũng thanh dĩ vãng.
Trời đổi lạnh, làm tâm hồn tôi cô độc...
Cố bước thêm vài bước nữa đơn cô.
Tôi về nhá đắm chăn chùm thất kín,
Đợi đêm xầu, tôi lăng lẽ ngủ cho quên...

Anonymous said...

Chồng nào vợ nấy

Chồng tôi cá tánh khác thường
Ngang ngang bương bướng như phường Ma Cô
Hôm nào ăn uống chi mô
Anh ta mắng nhiếc tha hồ mà nghe
Lúc đầu tôi thấy muốn de
Nghe hoài riếc cũng hát bè nghe thôi
Cầu trời mau tối cho rồi
Để anh vác búa dẫn bồi đi rong
Ở nhà tôi vội đỏng đong
Qua nhà hàng xóm cầu mong „oánh“ bài
Trước bày tứ sắc cầu tài
Nhảy qua xập xám thấy bài lên hương
Thú thùng cù lũ thì dương
Tàn tàn ba gác tìm đường chạy thua
Càng khuya càng đánh càng chua
Tiền tài một đống bị lùa mất đi
Kêu gào tiếc của li chi
Lê thê chân bước lối đi thúi rầu
Cầu trời cho đấng chồng râu
Còn đang ra sức đi thâu thập quầy
Nhẹ nhàng rón rén không giầy
Bổng đâu tôi thấy roi mây quất đầu
Chồng rằng mày đã đi đâu
Tao đây đi kiếm đã lâu rã rời
Tiền tao mày cất lâu đời
Mau đưa vài triệu chuộc đời „trùm“ ra
Nàng rằng nàng đã thua cha
Keo bài em đã đánh ra cầu thời
Tưởng là cú lũ ăn lơi
Ai ngờ thua láng thời ra tàn tàn
Bây giờ tiền mất tật mang
Em xin chàng hãy nể nang em nhờ
Từ nay bỏ thói bạc cờ
Trở thành phụ nữ bên bờ nết na
Chàng nghe thấm ý thiết tha
Quyết tâm bỏ tánh la cà Ma Cô
Vợ chồng tìm đến ngoại ô
Cùng nhau ăn ở hiền khô êm đềm

Anonymous said...

Trời.. Thì ra mấy MaCô trong này làm thơ ăn hiếp kẻ hiền hu hu hu . Viết không thì sẽ bị cô Thanh nên án , thôi thì đành viết chút xíu thơ con nhái con cóc gì đó trả lời Macô để đúng theo luật của nhà

Long thì chẳng biết gì thơ
Nhưng không viềt tí Ma Souer sẽ xì
Đọc xong xin chớ cười hì
Làm ơn che miệng anh lì đỡ quê

Tuổi Long dài đã lê thê
Nhưng lời cụ dạy khắc lề không quên
Chồng già bồ trẻ rất nên
Năm thê bảy thiếp lêng đêng cũng đành

Các cô mặt mũi hiền lành
Nhưng sao lại nỡ để chàng buồn tênh
Long là bạn cũ rất thân
Tận tình kiêm nhí bạn thân vui cùng

Ma Soeur lại quá lạnh lùng
Tay thì chống nạnh tay lùng con dao
Nhí kia nghe được chẳng sao
Gặp trai họ Lạc ăn dao cũng mừng

Anonymous said...

Long làm cho té, nên đầu review thơ con cóc

Phi Long tướng tuổi quá là bao
Tuổi trẻ qua đi chỉ muốn gào
Thấy nữ nhi lòng già rúng động
Râu Long (dê) phất phới nhảy lao xao
Sợ bạn bè tranh mình nên xuất
Mở lớn vòng tay tóm thử sao
Thật khổ ôm hoài chân mõi gối
Đem chia các bạn biểu tui bao. Hì hì

Anonymous said...

THƠ CHỌT ANH HÒA

Anh Hòa lá rụng vượt năm mươi
Phụ nữ bốn mươi chê lão người
Thấy gái một con trông mõi mắt
Chàng rằng có thế hưởng vui tươi
Ai ơi tật mắc ôm đầu trách
Các bạn ta vui, thỏa, thích, cười
Một vợ đàn con nay đã lớn...
Còn ta... ớn lạnh phờ con ngươi !

Anonymous said...

Nhân mùa lễ Tạ Ơn Nov 2005, mến tặng:

Con gái Lạc Hồng

Làng trong thị xã Trô-gân
Có bẩy cô gái sống gần bên nhau
Tuổi xuân xa lạ phút đầu
Tình thân chớm nở bền lâu dần dần

Tung tăng chạy nhảy trên sân
Bên thềm cắp sách, quây quần vui chơi
Tết đi diễn xuất nhiều nơi
Hè về ghé chốn nghỉ ngơi xa làng

Lệ Thanh ăn Tết Lô_dziang
Gieo niềm vương vấn mơ màng trong anh
Thành đô phố núi buồn tanh
Có em thêu dệt mộng lành từ đây

Cô Thơ kết nghĩa ông Tây
Học trò yêu mến ông thầy đẹp trai
Uyên ương sát cánh sánh vai
Cuộc tình đắm đuối kéo dài muôn niên

Ngọc Tuyết ăn nói có duyên
Lúc nào cũng có bạn hiền vây quanh
Mi-scha sứ Mỹ tung hoành
Ra công mài sắt tựu thành mai sau

Phương Lan da dẻ trắng phau
Người trông ít nói nhưng giàu mến thương
Bạn bè vượt Đại Tây Dương
Cô luôn nghỉ phép tận tường tiếp tân

Hương Giang nấu bếp xiêu thần
Bún bò ngon tuyệt anh mần hai tô
Tươi cười, hoạt bát như cô
Lạc Hồng ai nấy trầm trồ tặng khen

Ngọc Dung giọng nói khó quên
Tính tình xông xáo thích chen vào đời
Đã lâu chẳng ghé qua chơi
Bây giờ không biết dòng đời ra sao ?

Cô Gòn mới gặp hôm nào
Lời ngon tiếng ngọt, huyên thao liên hồi
Hình ảnh năm cũ xa xôi
Không bằng thiếu nữ mỉm môi tươi cười

Tình bạn chớ có hợt hời
Chị em đã sống một thời cạnh nhau
Ví dù có ở nơi đâu
Cố nhớ liên lạc giải sầu chia vui !!

Mai kia không phải ngậm ngùi
Kỷ niệm không phải phanh phui đi tìm
Ngọc Dung mất tiếng bặt tin
Sáu cô còn lại nên gìn giữ nhau

Thời gian thấm thoát qua mau
Đôi khi trống vắng dạ đau ít nhiều
Tuổi hoa thấp thoáng xế chiều
Càng nên xích lại nên trìu mến hơn

Trong ta bớt nỗi cô đơn
Tiếp tay buôn trải qua cơn ngũ tuần
Con ngoan khôn lớn xa dần
Vài ba năm nữa lại cần nhau thêm

Kiếp này số phận ta hên
Theo dòng họ Phạm được xen vô làng
Được ngắm Trô-gân dịu dàng
Được hân hạnh biết bẩy nàng dễ thương

Biết thêm tam tiểu công nương
Không trong nhóm bẩy nhưng thường hàn huyên
Tuần nào cũng thấy lên biên
Lưu bút trên mạng, liên miên tiếng cười

Ngọc Nâu trí nhớ tuyệt vời
Bản nhạc ca sĩ, trên mười ngón tay
Khôn ngoan, ý tứ, tình ngay,
Hiền lành, chất phát nên may mắn nhiều

Ngọc Khánh dáng vóc yêu kiều
Anh Minh chăm sóc nâng niu mỗi ngày
Cởi mở, bọc lộ, giải bầy,
Nhộn nhàng, thân thiện, tràn đầy nét duyên

Thu Vân em gái thuyền quyên
Đảm đang, tháo vát, lo chuyên việc nhà
Ân cần, chu đáo, thiết tha,
Gia đình đầm thắm, sơn hà ấm yên

Dù vui hay có ưu phiền
Vào ngay lưu bút ghi liền dăm câu
Văn thơ viết lách cho nhau
Hẹn hò gặp lại lần sau vui đùa

Mây mù, sương phủ, chiều mưa
Bên ly rượu đỏ, say sưa thả vần
Làn thơ ý nghĩ bâng khuâng
Hình trong ký ức lâng lâng trở về ...

Anonymous said...

Vài lời xí xọn cùng anh Khanh

Đa tạ lời nói chân thành
Chị em suy gẫm (nhất quyết) thi hành lời khuyên
Đôi khi cũng có việc riêng
Tâm hồn bối rối buồn phiền chi đâu

Buồn phiền thôi sẽ qua mau
Tình thương còn đó cắn nhau làm gì
Chỉ cần giả bộ từ bi
Hỏi đi hỏi lại mấy dì hết lơ

Mấy dì vô lại phòng thơ
Ba câu bốn chuyện xổ thơ trêu người
Cám ơn anh rể tươi cười
Bắc cầu nối nhịp mọi người yên vui

Mọi người vui vẻ êm xuôi
Chỉ mong cầu chúc Nâu xuôi thuận buồm
Về nhà thăm mẹ đỡ buồn
Chờ qua ngày tết bớt buồn về đây

Hết buồn Nâu nhớ đem dây
Bùa gì cũng tốt dìa đây chia cùng
Các nàng sẽ để trong mùng
Từ nay yên bụng đi lùng sốp ping

Anonymous said...

Ði dạo dưới trăng

Ðêm nay mình đi dạo dưới trăng
Tay trong tay nhìn lên chị Hằng
E ấp ngất ngây bên chú Cuội
Cả hai ngồi dưới gốc cây đa

Ánh trăng trong gió thoảng đong đưa
Bên nhau Người nhắc chuyện ngày xưa
Muôn trùng cách trỡ ôi ngàn dặm
Không ngại đường xa mong gặp em

Em là cô giáo nhỏ anh mơ
Cặp mắt nai tơ duyên dáng cười
Lần đầu tiên gặp nhưng anh đã
Tinh tú quay cuồng em biết chăng ?

Bâng khuâng sánh bước nghe Người kể
Hăm mấy năm rồi ngỡ trong mơ
Cảm ơn Người là một vần thơ
Mang hạnh phúc trao cùng tri kỷ

Tình yêu ơi! vì sao tuyệt mỹ
Trong tâm hồn chiếu sáng khắp nơi
Ta yêu Người như yêu cuộc sống
Như yêu mình, yêu cả mùa xuân!!!

Anonymous said...

TÌNH EM VÀ ANH

Yêu anh gửi gấm vạn ngàn lời
Anh hỡi lâu rồi không đến chơi
Trống vắng tình em sầu ngập lối
Thương anh nhớ mãi thấy chơi vơi
Bao đêm thao thức chờ anh tới
Hãy đến bên em bằng những lời
Thương nhớ thật nhiều em vẫn đợi
Chờ mong trọn kiếpmãi anh ơi


Yêu em nhận lãnh vạn tình lời
Anh mãi bôn ba đi khắp nơi
Hiu quạnh phòng không em giá lạnh
Thương em nhớ mãi bóng chưa vơi
Từng đêm dệt mộng mong anh tới
Mang đến cho em tình sáng ngời
Thương nhớ thật nhiều em gắng đợi
Ngàn năm trọn kiếp tình không vơi

Anonymous said...

MỐI TÌNH SI

Mến tặng Tuyết. Đọc có xúc động óa thì cứ hóc nhá


Lần đầu gặp gỡ tim nôn nao
Say đắm ân tình ngập bóng vào
Ngày tháng bên anh em ngóng đợi
Sẽ chia thắm thiết tình em trao

Trách thầm Ông Tơ bà Nguyệt Lão
Không bắc cầu, đưa chữ yêu sao ?
Nuối tiếc tình si khối mộng ão
Âu sầu ôm mối tình chưa giao

Anonymous said...

Cảm ơn Giang tặng Tuyết bài thơ, T. xin phét họa thơ và viết tiếp nhé:

Mối tình hờ

Len lén yêu ai yêu thật nhiều
Im lìm chịu đựng tình một hướng
Để rồi vỡ mộng em đâm lì
Trao đổi đời mình theo gió mây

Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua
Trông gai, cực nhọc, phân an bầy
Không mong, không đơị, không mông mỏ
Vết thương giờ đã thành dĩ vãng

Tuổi già, xương lỏng quay (nhớ) trở lại
Dĩ vãng cuộc đời chỉ thế sao?
Thôi xin kiếp sau mình tái hợp
Mang lại niềm thương tình dở dang...

Anonymous said...

hay quá Ánh ui. Đừng để lâu quá mới viết thì cụt hứng đó nha.

Anonymous said...

SÓNG TÌNH

Đắm đuối chàng ơi hãy nựng hôn
Thân hình ẻo lả chàng suy tôn
Tràn đầy nhựa sống tình lơi lả
Ám ảnh trong anh dưới hòang hôn

Lắc leõ ngàn thông đong đưa gió
Sóng tình lai láng tràn ngập dồn
Bao phen lặng lẽ cố ngăn sóng
Rủ rượi sau đêm tình mặn nồng

Anonymous said...

Ánh ơi, hay lắm, làm Tuyết cảm động quá, trong cái xui bị mất mẹ, nhưng bao nhiêu tình thương đều được nội đền bù lại, đó cũng là niềm vui mà biết bao nhiêu đứa trẻ mồ côi không được nhận ...thật là đáng thương...
Mong chúc Ánh mãi mãi giữ những cảm giác yêu thương đã được nội trao tặng...

Anonymous said...

Tuyết ơi, trong nỗi bất hạnh đứa trẻ đó cũng được ông trời bù đắp cho tràn đầy tình yêu thương của gia đình và của những người bạn đã gắn bó nhau như anh em ruột thịt...vui lên nghe Tuyết!

Anonymous said...

NT ngồi thiền:

Quay đi, quay lại một mình,
Lệ xầu nhỏ xuống ướt đầy áo em.
Vui tươi một thoáng rồi quên,
Buồn xầu nặng trũi trong long em thôi.

Bao năm trơ trọi cực lòng,
Bao nhiêu buồn tủi lòng sầu héo hon.
Da voi giờ đã cứng đờ,
Không rung, không động được lòng nữa đâu.

Nhưng sao có lúc nhậy này,
Ngồi trong bóng tối một mình tâm tư.
Đau thương héo úa phận mình,
Cầu xin được phép, trở về...cõi tiên...

Anonymous said...

Nàng Tuyết làm thơ càng ngày càng tuyệt bật hay lắm đó. Nhân tiện nổi hứng phát 1 bài tặng mấy bạn vui xuân

Xuân xa xứ có gì là lạ
Sáng sớm tinh sương vác cuốc ra
Cố gắng nai lưng vừa ý chủ
Cầu mong lương bổng cấp hông hao

Xuân xa xứ chẳng gì vui cả
Tiền lãnh chưa cầm đã chực xa
Con khóc vợ chu khổ lắm điều
Tiếc thầm hương vị tết đơn thân

Anonymous said...

Happy Birthday to my Lil Indian.
Chúc mừng sinh nhật bé yêu.
Saturday March, 18th 2005

Mừng ngày sinh nhật chúc em
Một năm tuổi mới vui thêm muôn nghìn
Yêu thương giữ trọn cho mình
Cùng người hiền đức chữ tình vẹn trung

Rượu hồng ta sẽ cạn chung
Ngàn hoa lẻ một hồng nhung thiệt nhiều
Yêu thương gởi gấm mến yêu
Cùng quà xinh xắn càng nhiều càng sang

Tình thơ mượn én chim mang
Trầu cau vôi trắng điểm trang dạ lòng
Mong em quyết định cho xong
Đừng chê ong bướm long đong thân này

Lâu đài tình ái muốn xây
Cùng người tri kỷ mộng đầy tình thi
Xin em chớ có nghĩ suy
Tình nầy chẳng có lọa chi trên đời

Tình anh có một chẳng mười
Cùng em trọn kiếp chẳng rời một ly
Mến thương chẳng biết nói chi
Thương gì thương lạ đến khi tỏ tình

Bao nhiêu chữ nghĩa của mình
Văn thơ lưu loát như rình rập bay
Thôi thì mến chúc em nay
Trong ngày Sinh Nhật tràn đầy niềm vui

Anonymous said...

Chị Khánh ui, em rinh bài thơ qua bên này nhé,bài hơi dài, chiếm chổ nhiều sợ chị Thanh xoá thì uổng lắm, bài thơ rất hay,làm rung động lòng người...quá hở chị ?vì em o thuộc hết nguyên bài nên muốn giữ lại, mỗi khi buồn buồn mở ra đọc, để chia xẻ với những cuộc tình đau thương trong thời ly loạn và để trân trọng với những gì mình đang có ...chị còn nhớ bài thơ Quê Hương của Giang Nam o ?còn đau thương hơn nữa... yêu nhau chỉ qua ánh mắt,chưa kịp thố lộ thì chàng phải vào quân ngũ,cô gái vì nhớ thương nên cũng xin ra mặt trận, trong 1 cuộc hành quân 2 người gặp lại nhau, "mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi..."đến khi cuộc chiến tàn,chàng muốn tìm nàng để cầu hôn thì hởi ơi... nàng đã hy sinh nơi chiến trường !"đau xé lòng anh chết nữa thân người" em thích nhất là 4 câu cuối:
...Xưa yêu quê hương vì có hoa có bướm,
Có những ngày trốn học bị đòn roi,
Nay yêu quê hương vì trong từng nấm đất,
Có một phần xương thịt của em tôi.


Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những đứa em nàng
có em chưa biết nói
khi tóc nàng xanh xanh
Tôi là người chiến binh
xa gia đình yêu nàng
như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo cưới
Tôi mặc đồ quân nhân
Đôi giày cao su
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
nhớ về ái ngại
Lấy chồng đời chiến binh
mấy người đi trở lại
Lỡ khi mình không về
thì thương người vợ chờ
bé nhỏ chiều quê
Nhưng không chết người trai khói lửa
mà chết người em gái nhỏ hậu phương
Tôi về không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
Thành bình hương tàn lạnh vây quanh
Tóc nàng xanh xanh
Ngắn chưa đầy búi
Em ơi, giây phút cuối
chẳng được nghe em nói
chẳng được trông thấy em một lần
Ngày xưa Nàng yêu hoa sim tím
Nàng vá cho chồng tấm áo ngày xưa
Một chiều rừng mưa
Ba người anh từ chiến trường Đông Bắc được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Một sớm thu về
gờn gợn nước sông
đứa em nhỏ lớn lên
ngỡ ngàng trông ảnh chị
khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí
Chiều hành quân
qua những đồi sim
những đồi hoa sim
Màu tím hoa sim
Tím cả chiều hoang biền biệt
Nhìn áo rách vai
tôi hát trong màu hoa:
"Áo anh sứt chỉ đường tà
vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu.."

Anonymous said...

Nâu ui, chị ít khi qua trang thơ văn này nhưng hôm nay tình cờ đọc vài dòng chử của em chị mới kể cho em nghe... tại sao chị thích bài thơ Những đồi hoa sim... chẳng qua là vì chị có người chị họ, có chồng là biệt kích dù, trong thời buổi loạn ly ai cũng lo sợ cho anh ấy... nhưng.. nhưng cuối cùng chị ấy bị VC pháo kích trúng, chị qua đời khi đang mang thai vào tháng thứ 5, và để lại một đứa con trai vừa lên ba, và anh ấy lúc trở về thì hởi ôi... "sao không chết người trai khói lửa mà chết người em nhỏ hậu phương tuổi xuân thì...." mổi lần nghe bài hát này chị khg cầm lòng được, nên hay ướt mi, khi nghe em thích chị vội vàng gửi cho em bài hát nghe để chia sẽ nổi niềm của những người bị ảnh hưởng trong thời loạn ly vậy....nếu em muốn lời của bài hát chị sẽ gửi cho em ngay mà khg đòi hỏi một điều kiện nhỏ nào đâu.

Anonymous said...

QUÊ-HƯƠNG
tác giả : Giang Nam


Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
“Ai bảo chăn trâu là khổ?”
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích

Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi dầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên có ai ngờ!
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúch khích
Mắt đen tròn thương thương quá đi thôi!
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi

Hòa bình tôi trở về đây
Với bãi trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ?
Chuyện chồng con khó nói lắm anh ơi!
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng...

Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!

Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.

Anonymous said...

Bài cho Mẹ...

(Kính tặng người mẹ đã qua đời)



Vicent Nguyễn



Mẹ tôi đó, tháng năm dài vất vả

Suốt cuộc đời, đầy tất tả ngược xuôi

Nhưng mong sao, con cái được nên người

Cùng xã hội, sống đời đầy thương mến



Mẹ tôi đó tình thương vô bờ bến

Như biển xanh như đồng lúa ngủ yên

Cho tôi nhiều những kỷ niệm triền miên

Tưởng như đến muôn niên tôi vẫn nhớ



Rồi một hôm cuộc đời như bỡ ngỡ

Tôi cúi đầu, thôi lạy mẹ đi con

Và lặng yên chẳng nói được thêm gì

Mẹ nhỏ nhẹ, con đi, đi là hết



Tôi bước đi mà lòng nghe như chết

Vì hiểu rằng đoạn kết chắc là đây

Sau hiểm nguy và khốn khó giăng đầy

Tôi đã đến nơi đây, miền đất mới



Trong hân hoan bỗng tin buồn bay tới

Mẹ mất rồi, trong nỗi nhớ thương tôi

Ôi được tin sét đánh ngang trời

Thôi là hết, là mồ côi một kiếp



Nơi xứ lạ trong đau buồn rên xiết

Trong lạc loài khi biết mất tình thương

Khi nắng chiều buông xuống vẻ thê lương

Cây ngã bóng chán chường đầy cô quạnh



Tôi ngồi đó nghe tim mình thật lạnh

Nhớ thật nhiều hình ảnh mẹ ngày xưa

Nhưng mẹ ơi nói sao hết cho vừa

Con chỉ thấy sớm trưa lòng u uất



Nhìn quê hương một góc trời mờ khuất

Cuộc đời người chất ngất những sầu thương

Có những đêm thức trắng canh trường

Con chỉ thấy mình con trong buồn tủi



Ngày xưa ấy tình thương yêu gần gũi

Đến bây giờ lẫm lũi kiếp tha phương

Nhìn trời cao thăm thẳm chốn thiên đường

Xin Mẹ hãy vì tình thương tha thứ



Bạn bè con mỗi kẻ một đóa Hồng

Con cúi mặt, với cành bông màu Trắng.

Anonymous said...

CaSiTuongVang ơi cám ơn nàng tặng LT mấy bài thơ hay quá! LT tiếc hổng biết làm thơ để đối lại cho vui, tuổi này mà nàng còn ngây ngất trong men rượu yêu đương cho dù chỉ là trong văn thơ cũng đã là ân huệ trời cho hơn người thường rồi đấy! Tập thơ của thi sĩ TTBTP cũng có nhiều bài hay lắm cstv ơi, hôm nào sẽ chọn lọc vài ba bài đăng lên cho cstv thưởng thức và hứng tình thơ thì nhờ nàng phổ nhạc dùm LT nghe??!! Nghe nói Mẹ cstv làm thơ cũng tuyệt lắm mà ráng xin Bà vài ba bài nghe?!

Anonymous said...

THƠ GỞI BỐ

Ngô Minh Hằng

Kính dâng hương hồn Bố
Cũng xin gởi tặng tất cả những người cha trên thế giới nhân ngày Father’s Day

Con tìm mãi, lòng vụng về, thiếu nghĩa
Và cũng không đủ ý của lòng con.
Để nói lên niềm yêu kính trong hồn
Ngày của Bố. Viết bài thơ tặng Bố.

Bao kỷ niệm của ngày con tuổi nhỏ
Bỗng rộn ràng sống lại rất thiêng liêng.
Con nhớ thiết tha đôi cánh tay hièn
Của Bố đã che chở đời con gió bão.

Trong mắt Bố là chứa chan hoài bão,
Là tràn đầy hãnh diện lúc nhìn con,
Là yêu thương sâu thẳm tự tâm hồn,
Là thương cảm, là hy sinh, tha thứ.

Bố là mái, che đời con mưa lũ.
Bố là tường, ngăn nắng, gió, tuyết, sương.
Bố là nền, là sức gió thái dương,
Là tất cả cho con thành khôn lớn.

Có lắm lúc biển gầm đời sóng cuộn,
Bố vững tay chèo lái đến bình yên.
Những lúc cô đơn, đối diện muộn phiền,
Vẫn đứng thẳng, Bố kiên cường phấn đấu.

Bố của con! Bố muôn đời yêu dấu!
Bố muôn đời vàng vạc tấm gương trong.
Công Bố Thái Sơn, con khắc ghi lòng
Và mong được đáp đền trong muôn mặt.

Cám ơn Bố: một tình yêu vô lượng.
Con: tàu đêm, cần lắm những vì sao!
Bố của con ơi! Thương Bố dạt dào.

Anonymous said...

CUỘC TÌNH OFFICE 2000


ACCESS đời anh lắm phủ phàng

EXCEL em vội bước sang ngang

WORD xưa tình cũ càng thương nhớ

PUBLISHER chi chuyện bẻ bàng

FRONTPAGE em hứa yêu anh mãi

OUTLOOK nhìn nhau luống ngỡ ngàng

PHOTODRAW khắc tình yêu dấu

OFFICE hai ngàn mộng vỡ tan


Em chớ PROGRAM chuyện chúng mình

Ngày đêm DEBUG sẽ thành ... tinh

ERROR vương vấn càng thêm khổ

DO LOOP dây dưa một cuộc tình

SELECT CASE lòng thêm rối rắm

Vì em EXIT bất thình lình

Tình ta đẹp mãi không chữ IF

END SUB em quên chuyện chúng mình


Xin hãy DECLARE làm kỷ niệm

Còn hơn đày đọa kiếp TIMER

Em đi ... một nửa ARRAY chết

Còn nữa FUNCTION bỗng dại khờ

Anonymous said...

Day la bai tho cua me CSTV tang cho Le Thanh

Chi Vi Em La Hue

Doc tho em
Moi thay em la Hue
Hue cua muon doi
Khep nep dai trang
Tu cong dung,
Den dung hanh dam duong
Hue day ap
Hy sinh va vat va...
Em la Hue
Hue ca tam hon
Den giang kieu sa...
Tu lan toc may
Den hat rang nga
Hue diu ngot
Hien hoa mau hoa trai...
Oi! huyen dieu!
Chi vi em la Hue
La song Huong
Nui Ngu ,Phu Van Lau...
Chinh em ,chinh nho em
Bac nhip cau
Cho nhung ke noi troi
Thuong ve Hue
De nho Hue
Thoi Hoang cung diem le
Tuoi hoc tro
Dong Khanh toc bo vai
Ao trang trinh nguyen
Duoi hang phuong vy,
Nhu nhung thien than
Dao chon bong lai

Anonymous said...

Cám ơn Bác đã gửi tặng cháu bài thơ viết về người con gái Huế. Qua Bác và QH cháu rất vui vì được hiểu thêm nhiều về xứ Thần Kinh và nhất là thấm thía nỗi sâu sắc tâm tư của người "Chỉ Vì Em Là Huế".

Cám ơn Bác và cháu xin được chúc sức khoẻ Bác và mong có thơ Bác đọc dài dài.

Kính Bác
LT

Anonymous said...

BẢY BÀI THƠ HIẾU, KÍNH DÂNG MẸ
(Thích Nhật Từ)

TIẾNG MẸ RU

Ầu ơ, nhớ tiếng mẹ ru
Cho con yên giấc mẹ lo chuyện nhà.
Lời mẹ ru như tiếng ca
Thấm sâu tâm thức con đà quên đâu.

Lời mẹ ru có trước sau
Có trăng, có gió, có sao, có trời
Có nhân bản, có tình người
Có chung thủy, ôi vẹn mười nhân gian

Lời mẹ ru mãi ngân vang
Cho con thẳng bước thênh thang con đường
Nhớ mẹ ru, nhớ quê hương
Nhớ đời đau khổ, nhớ thương đạo vàng.

Rằm tháng bảy, lễ vu-lan
Bâng khuâng nhớ mẹ bên đàng mưa rơi
Dù cho đi hết đất trời
Ơn sâu nghĩa cả ngàn đời khôn quên!
****************

MẸ VẪN CÒN BÊN CON

Hôm nay rằm tháng 7
Mưa ngâu lạnh cả trời
Nhớ mẹ lòng chẳng ngại
Đất Phật, hoa tươi cười

Thời gian thoát qua nhanh
Tóc mẹ nay đã bạc
Lao khổ biết bao phen
Ôi quảng đời thất lạc.

Đời mẹ bao phong ba
Gian nan và cơ khổ
Tình mẹ thật bao la
Vì con nên chẳng nỡ.

Dù con nay đã lớn
Nhưng mẹ vẫn thương con
Dù con vui hôm sớm
Lòng mẹ vẫn bồn chồn.

Hôm nay vu lan đến
Ai hoa trắng đơn côi
Con ngập ngùng … vui sướng
Mẹ vẫn còn bên con.
******************

MẸ TÔI

Mẹ tôi không biết sang giàu,
Sớm chiều gian khó, đêm thâu một mình.
Vì chồng con, phải hy sinh,
Cần cù quen tánh, lặng thinh quen đời.

Lời ru mẹ hát tuyệt vời,
Dù cho trọn kiếp con người, chẳng quên.
*********************

LÒNG MẸ

Mẹ thương con biển rộng,
Như mưa thắm cỏ cây,
Gian nan không rúng động:
Lành thay !
*******************

HƯƠNG MẸ

Hương trầm rồi cũng tàn phai
Hương tình nghĩa mẹ còn hoài nhân gian
Hương hồng thắm, sớm chiều tan
Hương ân đức mẹ nồng nàn không nguôi.

Hương mẹ tỏa, ấm tình người
Tình mẹ lớn như biển khơi dặm ngàn
Như bầu trời rộng thênh thang
Như vầng nhật chiếu muôn phương đồng đều

Mặt trời kia khác sớm chiều
Nhưng tình của mẹ sớm chiều như nhau.
******************

TÌNH MẸ

Dù con đếm được cát sông
Nhưng không đếm được tấm lòng mẹ yêu
Dù con đo được sớm chiều
Nhưng không đo được tình yêu mẹ hiền

Dù con đi hết trăm miền
Nhưng tình của mẹ vẫn liền núi non
Dù con cản được sóng cồn
Nhưng không ngăn được tình thương mẹ dành

Dù con đến được trời xanh
Nhưng không đến được tâm hành mẹ đi
Dù con bất hiếu một khi
Tình thương mẹ vẫn thầm thì bên con

Dù cho con đã lớn khôn
Nhưng tình mẹ vẫn vuông tròn trước sau.
Ôi tình mẹ tợ trăng sao
Như hoa hồng thắm một mầu thủy chung

Tình của mẹ lớn khôn cùng
Bao dung vạn loại dung thông đất trời.
Ôi tình mẹ đẹp tuyệt vời
Làm con hiếu thảo trọn đời khắc ghi!
*******************

HIẾU THẢO

Công cha nghĩa mẹ sâu dầy,
Phận làm con phải đêm ngày trông nom,
Cho tròn chữ hiếu, đạo con,
Cho tròn đức hạnh, cho tròn nghĩa nhân

Anonymous said...

Ngay mai

Men tang LT de nho ve tuoi mong mo

Ngay mai anh se ve tham pho cu
Tim lai em mot thuo minh yeu nhau
De run len voi van noi don dau
Uong mat dang tren moi em hanh phuc
Anh van se nhu nam xua rao ruc
Dam nhin em moi tham no nu cuoi
Dau yeu oi ,tinh tu tuoi mong mo
Anh ngo ngan om tim yeu de nen
Se con do ngon doi minh ho hen
Bao ky niem ngan doi mai khong quen
Co dang em tha thuot duoi nang chieu
Ngoi soi bong nuoc mat ho au yem
Uoc mo hong, nam ngon nga em dem
Mong tuong lai xanh ngat mau co non
Nu hon dau hai dua nem tuyet ngon
Gio luong cuong dap don nghen hoi tho
Vong tay day dam me ta voi mo
Hai dua ngoi det tham mong thuong yeu
Em yeu oi ,anh muon hoi tai sao ?
Ma cay dang noi len loi vinh biet
Va ngay mai chang bao gio den
Khong co em,thanh pho cu da chet
Trong long anh ,em oi!!!

CaSiTuongVang

Anonymous said...

Em Là Ai ?

Tôn vinh người con gái Việt

Em kết tụ bởi ngàn hoa dị thảo!
Nên lòng tôi tha thiết một niềm yêu,
Suối tóc em ôi như giải nắng chiều
Và khoé mắt là một trời nhung nhớ.
Đôi môi mọng nghe con tim rạng rỡ
Quên nẻo về theo tà áo em bay
Đường mất lối vì tuyết phủ tràn đầy
Còn buổi sáng sao trời loang bóng tối!
Mắt em về như ngàn sao mở hội
Khai quang đường dẫn lối tới đào nguyên
Mà bao năm tôi mê mải đi tìm
Nơi em ngự với muôn vàn dị báu
Em là chim chốn rừng sâu ẩn náu,
Hay là hoa là bướm hoặc là cây
Tôi cũng xin hiến trọn tấm thân này

Trần Tuyết Bình TP - Canada 1980

Anonymous said...

TÌNH MẸ
(Không biết bài thơ này đọc ở đâu thấy hay gửi Thanh đọc)

Một câu nói làm cho tôi rơi lệ
Hãy yêu mẹ khi mẹ hãy còn đây
Đừng khóc lóc khi ta không còn mẹ nữa
Khi mẹ đã về với những tia nắng ngoài sân
Mẹ có biết con yêu mẹ lắm
Không một từ nào có thể nói rỏ lòng con
Ngày con nhỏ mẹ luôn dìu con bước
Con lớn khôn mẹ lo lắng suốt đường đời
Khi con vấp ngã
Mẹ ân cần nâng đỡ
Khi con khóc than
Mẹ là điểm tựa cho suốt cuộc đời còn
Con khóc mãi cho dòng suy tư đó
Rồi có ngày con phải xa mẹ thôi
Con không muốn, nhưng dòng thời gian là thế
Nên bây giờ con muốn nói

Ômai said...

Ômai said...

Chiện Đàn Ông (đáp bài thơ Đàn Bà của Xíngầu)

Đàn ông lắm chiện thế nào
Em đây xin viết tào lao vài giòng
Chỉ trong chòi lá Lạc Hồng
Ông thì miệng lưỡi như ong bướm vàng
Ai ai cũng đóan ông Hùng
Có ông dấu mặt lòng vòng ngắm hoa
Ông thì nổi tiếng đào hoa
Nghe sao giống wá cả Hoà nhà ta
Ông thì bốn nhí năm bà
Ngày đêm tu luyện đấy là Phi Long
Đếm lui đếm tới không xong
Thì ra ta có ba ông thôi mà
Í qwên ông Ánh nữa hà
Ra vô ẩn hiện như là bóng ma
Chị Hai tấm tắc khen là
Chàng ta bảnh tẻ nhất nhà đó nghe!
Có anh là khách nữa nè
Micki tánh nết rụt rè hiền khô
Ra vào thọt lét mấy cô
Dzì Nâu thsương wá gả cô cháu liền
Tới đây em tịt rùi nghen
Thơ sau lôi cổ Xíngầu xé phay hahaha…..

Ômai said...

hg said...

XM nhớ dì Khánh hóc làm xx cũng buồn lây, thôi xổ 1 tràn thơ cóc nhớ bạn cho dỡ buồn nghen

Một năm qua tựa mây bay
Tình thân ấp ủ tháng ngày hội êm
Giúp nhau xây mộng bên thềm
Có nhau ríu rít một niềm hân hoan

Bây giờ cửa vắng nhà tan
Tiếng cười thôi cũng hết vang xóm làng
Trách người sao vẫn không màng
Lời thề dạo ấy, hỡi nàng để đâu ???
October 11, 2006 7:49:00 PM PDT

Ômai said...

Xí Ngầu said...

Huyền sử của Người mang tên Khánh???

Ta dây vốn tiếng lừng danh
tiếng cười vang dội lẫy lừng năm châu.
Giờ dây ta ở nơi dâu???
Người thân vẫn nhắc vì sao vắng nhà???
chút tình thân thiết bỏ qua!!!
những gì dã lỡ chảng qua vội vàng!!!
vô tình ai kết tội Nàng!!!
Trần Gian vẫn thế than phiền làm chi
Bỏ qua trách móc giận hờn !!!
vui cười ta lại cùng nhau tâm tình...
October 12, 2006 3:51:00 AM PDT

Ômai said...

Xí Ngầu said...

Hôm nay di chùa Hương.
Hoa cỏ dầy hỏi sương,
trên dường di dến chùa,
vắng bóng người qua lại.
Em và con thỏ dại,
vội vàng luớt dôi chân.
Trước sân Chùa dừng bước,
lá vàng dầy ngây nghất,
rớt chồng chất lên nhau,
chả có Nguời chăm sóc.
Ngôi Chùa sao vắng lặng,
Em vào dây khấn Phật,
mùi hương trầm nay khuất.
Bóng thầy Tu không thấy!
Bên quán Càfé nhỏ,
Dối diện Ngôi Chùa Hương.
Ni Cô Xí Mụi dang ngồi tan dóc,
Chờ Cô Chủ về tới.
Cuộc dời Xí Mụi sẽ dổi mới?
Hay vẫn chỉ maĩ thế thôi sao???
Xin Qúy vị dón Xem tiết mục kế tiếp
Khi Cô Chủ về dến ???
October 19, 2006 12:25:00 PM PDT

Ômai said...

Xímụi said...

Cuối thu trời sắp sang đông
Gió thu se lạnh trong lòng tha hương
Thu vàng lá rụng ngàn phương
Trời thu buốt giá trên đường ai đi
Mưa thu thấm ướt bờ mi
Hồ thu lặng lẽ sầu bi đợi chờ
Thu sang nào có ai ngờ ?
Vườn thu giờ đã hững hờ bóng ai!
Lá thu rơi ngập đường dài
Lắng nghe chim hót những bài thu ca
Xin chiều thu chớ trôi qua
Cho ta gom hết mây thu trên trời
Trăng thu ngồi đếm lá rơi
Mong tình đoàn kết một nhà nghìn thu...

Anonymous said...

Chuyện Bắc - Chuyện Nam

Bắc than Gầy thì Nam bảo Ốm
Bắc cáo Ốm, Nam khai Bịnh hay Đau
Bắc Cuốc nhanh, Nam Đi bộ mau mau
Bắc bảo Muộn thì Nam cho là Trễ
Nam Mần sơ sơ, Bắc Nàm nấy nệ
Bắc mắt Lệ trào, Nam Chảy nước mắt
Bắc nói Úi Chà, Nam kêu Ui Da
Bắc Bước vào kia, Nam Đi vô trỏng
Nam kêu Vạc Tre, Bắc là Cái Chõng
Nam Trả Treo, Bắc Lý Luận ngược xuôi
Nam biểu Vui Ghê, Bắc nói Buồn Cười
Bắc chỉ Thế Thôi, Nam là Vậy Đó
Nam làm Giỏ Tre, Bắc đan cái Rọ
Nam Muỗng cà phê, Bắc gọi cái Thìa
Nam Muỗng canh, Bắc gọi cái Cùi Dìa
Nam Đi tuốt, thì Bắc Lìa xa mãi
Nam Nói Dai, Bắc cho là Lải Nhải
Nam kêu Xe Hơi, Bắc gọi Ô Tô
Nam xài Dù, thì Bắc lại dùng Ô
Nam Đi trốn, Bắc cho là Lánh mặt
Nam la Hơi Mắc, Bắc là Khá Đắt
Nam Mần Ăn, thì Bắc cũng Kinh Doanh
Nam Chối Lòng Vòng, Bắc bảo Dối Quanh
Nam biểu Từ Từ, Bắc khuyên Gượm Lại
Nam Ngu Ghê, còn Bắc là Quá Dại
Nam Sợ Ghê, Bắc thì Hãi Quá.
Nam Nói Gì ? Bắc hỏi Dạ bảo chi ?
Nam kêu Trúng Lắm, Bắc bàn Chí Phải
Bắc gọi Thích ghê, Nam kêu là Khoái
Bắp Nam kêu hái, Bắc bảo Vặt Ngô
Bắc thích cứ Vồ, Nam ưng là Chụp
Nam rờ Bông Bụp, Bắc vuốt Tường Vi
Nam nói: mày đi ! Bắc rên: cút xéo.
Bắc bảo: cứ véo! Nam: cứ ngắt!
Bắc gửi phong bì, bao thơ Nam gói
Nam kêu: muốn ói, Bắc bảo: buồn nôn!
Bắc nói tiền đồn, Nam kêu chòi gác
Bắc nói khoác lác, Nam bảo xạo ke
Mưa đến Nam che, gió ngang Bắc chắn
Bắc khen giỏi mắng, Nam nói chửi hay.
Bắc nấu thịt cầy, Nam chê thịt chó
Bắc vén búi tó, Nam bới tóc lên
Anh Cả Bắc quên, anh Hai Nam lú
Nam: ăn đi chú, Bắc: mời anh xơi !
Bắc mới tập bơi, Nam thời đi lội
Bắc đi phó hội, Nam tới chia vui
Bắc kéo xe lôi, xích lô Nam đạp
Bắc bảo cao to Nam cho là lớn
Đùa mà không thật, Bắc bảo là điêu
Giỡn hớt đã nhiều, Nam kêu là xạo
Nam thời mập bạo, Bắc bảo béo ghê
Bắc bảo sướng phê, Nam rên đã quá !
Bắc hay đi phá, Bắc đả bằng gươm
Nam chọc bị lườm, kiếm Nam Nam thọt
Bắc ngồi bia bọt, Nam nhậu lade
Bắc bùi bùi lạc rang, Nam thơm thơm đậu phụng
Nam tròm trèm ăn vụng, Bắc len lén ăn vèn
Nam toe toét "hổng chịu đèn", Bắc vặn mình "em chả"
Bắc giấm chua "cái ả", Nam bặm trợn "con kia"
Nam chửi "tên cà chua", Bắc rủa "đồ phải gió"
Nam nhậu thịt chó, Bắc chén cầy tơ
Bắc vờ vịt Lá Mơ, Nam gọi lá Thúi Địt!
Nam gọi Đánh Địt, Bắc kêu Đánh Rắm!
Nam kêu Giăng Mùng, Bắc lại Bỏ Màn.
Bắc gọi Phanh càng, Nam kêu Thắng lại .
Nam kêu Làm Đại, Bắc nói Nàm Bừa
Nam kêu La Làng, Bắc kia Ôi Làng Lước!
Bắc hô Rảo bước, Nam lại Đi mau.
Nam nói Radiô, Bắc bảo Cái Đài.
Bắc bảo Cái Ngày, Nam nói cái Đổng (Đồng hồ tiếng lóng)
Bắc bảo Rét Cóng, Nam nói Lạnh Tê.
Nam nói thấy Ghê, Bắc ta bảo Gớm.
Nam kêu là Cớm, Bắc lại là Công An.
Nam Nổ bắp rang, Bắc kêu Nói Phét.
Nam cho là Giỏi, Bắc lại nói Tài.
Lòng Vòng Nam nói, Bắc cho là Lê Thê
Nam nói Thấy Mê, Bắc là Hấp Dẫn
Bắc nói Tẩn Mẩn, Nam Kỹ càng.
Bắc làm Làng Nhàng, Nam cho Làm Đại.
Bắc kêu chó Dại, Nam nói Chó Điên.
Nam nói NhàTiêu, Bắc là Nhà Xí.
Nam nói trong Ruột, Bắc gọi trong Lòng.
Bắc gọi Hào Phóng, Nam cho Rộng Rãi.
Nam kêu Bông Cải, Bắc gọi Sú Lơ
Nam nói đi Nhờ, Bắc la đi Hộ.
Bắc gọi cái Tộ, Nam nói cái Tô.
Nam nói Răng Hô, Bắc kêu Răng Vẩu.
Bắc gọi cái Tẩu, Nam là ống Vố.
Bắc: Gã Ngố, Nam: Thằng Khờ
Bắc nói Đi Nhờ, Nam nói Quá Giang.
Nam nói Bạo Gan, Bắc la Can Đảm.
Nam kêu Du Đãng, Bắc gọi Đầu Gấu......

Khuyết Danh

Ômai said...

HÀN MẠC TỬ tên thật là Nguyễn trọng Trí, sinh ngày 22- 9- 1912 ở
Lệ Mỹ ( Ðồng Hới ), mất ngày 11- 11- 1940. Nhà nghèo, cha mất sớm.
Từ thuở nhỏ ông đi học ở Qui Nhơn. Lớn lên làm sở đạt điền một thời
gian, sau đó bị bịnh rồi nghĩ. Ông có vào Nam làm báo ít lâu rồi lại trở về Qui Nhơn. Kế đến ông mắc bịnh cùi, được đưa vào nhà thưong Qui Nhơn rồi mất ở đó.

Ông làm thơ từ hồi 16 tuổi, lấy bút hiệu là Phong Trần, rồi Lệ Thanh.
Ðến năm 1936, khi phụ trách trang văn chương của báo Sài Gòn, mới
đổi bút hiệu là Hàn Mặc Tử. (Sưu Tầm)


TRĂNG VÀNG TRĂNG NGỌC
(Hàn Mạc Tử)

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán tình duyên, ước hẹn hò...
Bao giờ đậu trạng vinh qui đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.

Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời.
Hàn Mặc Tử


Ở ĐÂY THÔN VĨ DẠ
(Hàn Mạc Tử)

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên,
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay...
Thuyền ai đậu bến Sông Trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?

Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhận không ra...
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà?


RƯỚM MÁU
(Hàn Mạc Tử)

Ta muốn hồn trào ra đầu ngọn bút,
Mỗi lời thơ đều dính não cân ta.
Bao nét chữ quay cuồng như máu vọt,
Như mê man chết điếng cả làn da.

Cứ để ta ngất ngư trong vũng huyết,
Trải niềm đau trên mảnh giấy mong manh.
Ðừng nắm lại nguồn thơ ta đang siết,
Cả lòng ta trong mớ chữ rung rinh.

Ta đã ngậm hương trăng đầy lỗ miệng,
Cho ngây người mê dại đến tâm can.
Thét chòm sao hoảng rơi vào đáy giếng,
Mà muôn năm rướm máu trong không gian.


MÙA XUÂN CHÍN
(Hàn Mạc Tử)

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm-tấm vàng.
Sột-soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên-lý -- Bóng xuân sang.

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời.
Bao cô thôn-nữ hát trên đồi.
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng, bỏ cuộc chơi.

Tiếng ca vắt-vẻo lưng-chừng núi,
Hổn-hển như lời của nước mây,
Thầm-thỉ với ai ngồi dưới trúc
Nghe ra ý-vị và thơ-ngây.

Khách xa, gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng-khuâng sực nhớ làng:
"- Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?..."

Ômai said...

Nhân mừng ngày bác Khanh 52 tuổi, mời mí xí "thưởng thức" những Vần Thơ con cóc của bác TRẦN QUỐC KHANH nè:

***********

Đôi môi mộng đỏ chín mùi
Má hồng ửng thắm dáng người thon thon
Mắt to chẳng kém trăng tròn
Lông mi đen nháy lại còn sáng trong

Người đâu trông thật dễ thương
Lời thưa tiếng gọi xiêu lòng người nghe
Giọng cười trầm bổng e dè
Hồn nhiên dễ mến mặn mà thiết tha

Nay mai anh sẽ ghé qua
Trồng cây si trước cửa nhà cho xem
Nếu mà không lấy được em
Thì anh sẽ quyết không thèm... thương ai
(Lausanne-Suisse 1976)

*****************

Mến THANH anh muốn làm quen
Kiệu hoa gửi tới đưa THANH về nhà
Say mê mười ngón tay ngà
Xây bồn nước mát cho nàng rửa tay
Ước gì em chịu qua ngay
Cho anh không phải cả ngày đợi mong
Thương THANH anh tát biển đông
Cả đời nguyện ước một lòng hiến dâng.
(Laussane-Suisse 1976)

************

Đường dài tận đỉnh mù xanh
Đôi vai nặng gánh anh đành bước đi
Kiếp này xin được làm mi
Tung tăng lên đỉnh làm gì nơi đây
Thành đô chắc vẫn mù mây
Trải qua trông thấy ngất ngây tâm thần
Bụi hoa vương dính đôi chân
Anh đây thôi hết phong trần như xưa.
(Lausanne-Suisse 1976)

***************

Đã biết yêu THANH từ thuở nào
Phone đi thư lại vui làm sao
Lời viết tiếng cười nhớ biết bao
Giọng nói trong THANH quá ngọt ngào
Vui xuân cảm xúc thấy xôn xao
Biết em cũng mến dáng cao cao
Tâm linh thổn thức lòng xôn xao
Tim anh rực cháy bởi vì sao?
Lấy tặng riêng em tấm lụa đào
Gởi trọn tình xuân anh đã trao
(Laussane-Suisse 1977)

****************

Hoa Hồng hoa Cúc hoa Anh Đào
Ba loài hoa ấy dáng THANH tao
Mỗi hoa một vẻ đẹp riêng rẽ
Chỉ kém em tôi thiếu ngọt ngào
(Lausanne-Suisse 1977)

****************

Hương Sen phản phất từ trà
Nước thơm là bởi tay ngà em pha
Bàn tay năm ngón kiêu sa
Quyện theo nhánh khói đậm đà trà Sen
(Dietikon-Suisse 1981)

******************

Em như hoa Cúc Vườn sau
Tung tăng trong nắng khoe màu mát tươi
Giữa xuân Cúc nở rực trời
Phong thần duyên dáng, bao người mến thương!
(West Hills-USA 1989)

****************

Trong nắng ban mai gió hiu hiu
Hoa Cúc vườn sau nở rất nhiều
Nhẹ nhàng em nói em cũng yêu
Hoa Cúc đơn sơ dáng diễm kiều
Như Cúc em tôi cũng mỹ miều
Anh thương anh ngắm anh nâng niu
Đắm đuối say mê đến xế chiều
Sợ tối hoa tàn sẽ hẩm hiu
(Northridge-USA 1992)